Trong đời có những người mà ta chỉ nhớ chứ không liên lạc, chỉ quan tâm chứ không nhắc đến và chỉ quan sát chứ không làm phiền.
Ở một dịp đặc biệt, vào một ngày đặc biệt sẽ có những khoảnh khắc đặc biệt để những người vô cùng đặc biệt được gặp nhau, cùng ngồi xuống, chia sẻ và lắng nghe nhau.
Đó không chỉ là những câu chuyện, những kỷ niệm mà còn là sự trải nghiệm của các khung bậc cảm xúc, sự phiêu lưu của thanh xuân, sự va vấp của tuổi trẻ. Đó cũng có thể là sự tiếc nuối, sự vội vàng, những trầm tư của tuổi trẻ, có buồn có vui nhưng lại vô cùng đáng nhớ và đáng để trân trọng, dẫu gì đó cũng là 1 hành trình của ký ức.
Hứa với nhau là hẹn nhau nhé, sẽ nhanh thôi chúng ta sẽ gặp nhau ở 1 hành trình mới, 1 khoảnh khắc mới mang tên #ngnb ở nơi đó chúng ta sẽ tha hồ phiêu lưu và đắm chìm trong cái được gọi là cảm xúc ...
Tôi có thói quen mỗi lần đi xem phim sẽ tự chọn cho mình những câu thoại tâm đắc nhất để làm 1 topic nào đó (ít ra là tâm đắc đối với bản thân thôi). Tôi còn nhớ rất rõ, dạo trước đi xem phim Mai, có một đoạn đối với tôi rất đắt giá trong cuộc sống, đó là lúc bác bảo vệ trả lời Mai khi cô bị đồng nghiệp chơi xấu.
“Vì ngày nào khi con ra về cũng đều chào bác. Hôm nay bác không thấy con ra về nên bác nghĩ con bị xảy ra việc gì”.
Lúc đó tôi đã nghĩ, thực ra mọi người xung quanh vẫn chú ý đến bạn, theo một cách nào đó mà bạn không hề biết.
Giống như cái cách mỗi sáng mình mở cổng trọ, sẽ thấy chú T. ngồi ở đó, mình sẽ chào và chú sẽ cười với mình một cái.
Giống như cái cách chú hỏi tôi “Trưa chỉ ăn vậy thôi à?”, “Ăn vậy thì có no không?”.
Giống như cái cách chú bán nước hỏi tôi “Hôm nay con mua cơm ở đâu” , “Chú nhớ con hay mua cơm trên kia mà!”, chỉ vì cô bán cơm gà gần nhà chú nghỉ hẳn cả tuần liền nên tôi mới đổi địa điểm mua cơm.
Giống như cái cách chú bán bún cá trả lời “Hôm qua cũng đội dù qua mua mà nay còn hỏi giá sao” khi tôi hỏi chú “của cháu hết bao nhiêu”.
Nhẹ nhàng như cái cách chú hay ngồi lề đường bảo tôi qua đường được rồi khi đèn đỏ chuyển sang.
Tôi nhớ mấy lúc tối đi làm thêm thời Đại học, là một đứa dân tỉnh lẻ, nhút nhát và lo lắng sợ hải mọi thứ nhưng vì miếng cơm manh áo nên ngày nào cũng dừng đèn đỏ ngay khúc cua, sẽ có một chú ngồi ngay lề đường mỗi tối. Có một khoảng thời gian mấy ngày liền không thấy chú, tôi thấy trống vắng một xíu, không biết chú có gặp chuyện gì không. Mấy ngày sau thấy chú vẫn ngồi đó, mới thấy an lòng.
Sẽ có những người để tâm đến bạn, đôi khi bạn không biết.
Thế giới này, đôi lúc vẫn ân cần và quan tâm bạn theo một cách vô hình nào đó, cứ tích cực lên bạn nhé, vì suy nghĩ tích cực thì bạn đã có 50% cơ hội mới cho cuộc sống này rồi!
Tp, Thủ Đức - 15/03/2025
Thế giới này, đôi lúc vẫn ân cần và quan tâm bạn theo một cách vô hình nào đó, cứ tích cực lên bạn nhé, vì suy nghĩ tích cực thì bạn đã có 50% cơ hội mới cho cuộc sống này rồi!
Người gom nỗi buồn
“Ai cũng có một cuộc đời, để buồn, để vui, để cười và để khóc. Để những lúc mệt mỏi, khó nhọc và lắm lúc cô đơn, tôi thèm một cuộc đời khác đến hỏi thăm.”
Con người ta ấy mà, có mất đi rồi mới thấy tiếc nuối, có những thứ mất đi sẽ tìm lại được nhưng cũng có những thứ mất rồi mãi mãi chẳng tìm thấy nữa.
Tôi biết, biết rất rõ thứ bây giờ tôi đang níu kéo nắm giữ, tôi luôn trân quý vì nó đã chiếm giữ linh hồn tôi dù với bạn nó không là gì cả. Nhưng bạn biết không, một khi tôi đã buông thì vĩnh viễn sẽ chẳng nhặt nữa đoạn tình duyên, đoạn đường đã đi chung, đoạn thời gian cũng trải qua. Bởi tôi biết, ở đó tôi mãi mãi chỉ là một kẻ thừa.
Bạn cứ mãi để tôi ở vị trí đó, nơi mà bất cứ khi nào bạn cũng có thể nhìn thấy. Bạn vô tâm cứ để tôi mỏi mắt ngóng đợi. Bạn chẳng thể nào hiểu được cảm giác của kẻ lặng lẽ đứng sau dõi theo bạn và sẽ không bao giờ biết được nỗi đau của một kẻ thừa.
Tôi không hứa sẽ thương bạn như thế cho đến bao giờ, cũng không biết đến khi nào sẽ quên được bạn, có thể sẽ một đời cũng có thể đến khi tôi gặp một người mà họ thương tôi như cái cách tôi dành cho bạn.
Nhưng hiện tại, trái tim tôi cứ mãi hoài bơ vơ!
Và bạn biết không, tôi cũng suy nghĩ khá nhiều, cũng khá nhiều đắn đo và sau cùng tôi cũng đã chọn quyết định cho riêng mình. Đổi một công việc mới, đổi một nơi ở mới, đổi một thằng Phát mới, đổi luôn con người mới, chỉ hi vọng là mọi thứ sẽ mới và suôn sẻ hơn…
03.03.2024
“Ai cũng có một cuộc đời, để buồn, để vui, để cười và để khóc. Để những lúc mệt mỏi, khó nhọc và lắm lúc cô đơn, tôi thèm một cuộc đời khác đến hỏi thăm.”
Người gom nỗi buồn...
Đến một tuổi nào đó mọi người sẽ nhận ra anh em chị ruột không bao giờ là người một nhà
Rùng mình ở một vài khoảnh khắc!
E hèm, các bác đang suy nghĩ gì trong đầu đấy? Tui khá là thích những cái mà các bác đang suy nghĩ về 2 chữ "rùng mình" tui nói phía trên, nhưng đó chẳng phải là thứ mà Phát tui đang muốn đề cập.
Mùng 8 Tết rồi, trong lúc người ta đã vác thân xác đi cày thì tui lại nằm chây lười ở nhà để nhìn dòng đời lặng lẽ - trôi - gấp gáp nhẹ tênh một cách đầy nặng trĩu, "mây mi đai" ...
Để rồi ngộ ra và thấy rõ cái sự thật trần trụi của 2 chữ tình thân ( nhấn mạnh là chỉ ở 1 vài khoảnh khắc thôi nhé )
Chẳng hạn như 1 câu chuyện của gia đình phải thông qua 1 hoặc 1 vài người khác mới rõ sự tình, trong khi mới đêm hôm trước còn ngồi sẻ chia tâm sự, khổ này khổ thế kia,... đến khi mở lời hỏi thăm thì lại lèo lái sang 1 hướng khác. Mà ai cũng biết đấy, Trái Đất hình tròn (thiệt ra là hình cầu chứ, mà kệ nói vậy cho vuông đê.) Những người xa là còn có cơ hội gặp lại nhau, những chuyện trên trời dưới đất quay qua quay lại ai cũng tường tận, thì nói gì ở phạm vi cái chợ Thuộc Nhiêu nhỏ xíu như cái lỗ mũi quê mình.
Sôm tham, có những người xa lạ, bằng một cách vô hình nào đó lại va vào nhau và rồi trở thành người thương của nhau, thương vô cùng. Rồi một hôm sáng ngủ dậy tự dưng mở mắt ra thấy người thương đó cái tự nhiên ghét họ vô cùng cực, rồi cái hết thương và rồi lại trở thành người dưng - xa lạ quá. Người dưng thành người thương rồi lại trở về người dưng, kiểu một vòng tròn khép kín mà thà vậy cũng chẳng buồn cho việc khi xuất phát điểm chúng là người thân, là tình thân, âm thầm, nhẹ nhàng, từ khi nào chúng ta lại trở thành người dưng như thế?
Người thì thích nói không thật, may mắn tui lại là đứa thích giả ngu (biết ít chút cho đầu óc nhẹ nhàng ) cũng không có quá nhiều hứng thú để mổ xẻ câu chuyện vì giờ thì ai cũng đã tường.
"Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng cùng lội bùn mà lớn lên"
Đau mà thật: Đến một tuổi nào đó mọi người sẽ nhận ra anh em chị ruột không bao giờ là người một nhà. Đến đoạn này, các bác đừng vội kết luận là tui ngông, tui ấu trĩ hoặc là tui quơ đũa cả nắm nhé.
Phân tích một chút như này nhé, theo tuổi tác, trải nghiệm trưởng thành, những đứa con trong gia đình dần nhận ra mối quan hệ giữa anh chị em trong cùng một nhà không phải lúc nào cũng trọn vẹn đến cùng.
Dù là cùng cha mẹ sinh ra nhưng khi đến độ tuổi trung niên thì phải thừa nhận rằng nhiều anh chị em cảm thấy xa cách nhau rất nhiều. Và rồi những quỹ đạo và mục tiêu sống khác nhau, Anh chị em cùng nhau lớn lên, thế nhưng tới lúc trưởng thành thì mỗi người sẽ phải tự bay đi đến vùng đất mà mình muốn. Ở mỗi nơi với những mục tiêu khác nhau, gặp gỡ những con người khác nhau nên sẽ hình thành quỹ đạo cuộc đời khác nhau.
Đến khi mỗi người tìm được cho mình người bạn đời, thành gia lập thất, chịu ảnh hưởng bởi một nửa còn lại, quỹ đạo đó lại thêm một lần và nhiều lần nữa dịch chuyển. Cứ thế anh chị em sẽ có khoảng cách và rồi sớm không còn nhận ra nhau.
Và thêm một vấn đề nữa Sự khác biệt của mỗi cá nhân dẫn đến khác biệt về thái độ sống cũng như là về Lợi ích kinh tế và xung đột tương ứng. Khi đến tuổi trưởng thành với nhiều tham vọng, toan tính để vun vén cho gia đình nhỏ của mình, anh em trong nhà sẽ dần nảy sinh mâu thuẫn.
Khi còn nhỏ, anh em cãi nhau vì ai cũng mong muốn được cha mẹ công nhận. Khi lớn lên, vì lợi ích kinh tế mà anh em có thể xung đột bởi đều muốn cha mẹ dành cho mình phần hơn trong số tài sản thừa kế.
Đối mặt với những lợi ích riêng thì ai mà chẳng trở nên tham lam, chính điều này mà tình anh chị em ngày càng sứt mẻ đi.
Nếu sự phân chia của cha mẹ không đồng đều thì sớm muộn anh chị em tranh giành, sống chết với nhau. Có rất nhiều gia đình phải đau đớn vì bi kịch phân chia đất đai, tài sản bởi cha mẹ thương đứa con này hơn đứa con kia.
Đã là con người thì ai cũng có những ích kỷ, nhỏ nhặt.
Tóm lại mấy cái vấn đề trên Phát tui chỉ phân tích cho cái câu tui nói phía trên, dĩ nhiên không phải nhà nào cũng như nhà nào, không phải anh chị em nào cũng như anh chị em nào, không phải bất kỳ anh chị em nào khi trưởng thành cũng tranh giành, đấu đá và rồi cũng trở thành người xa lạ với nhau.
Có những gia đình bố mẹ mất, anh em càng cố gắng nâng đỡ nhau trong cuộc sống này. Họ vẫn luôn tự hào là những anh chị em sinh ra dưới cùng một mái nhà.
Thôi, ai mà đọc đến đây thì cũng quá tời iu thương Phát tui rồi. Tối mùng 8 hoan hỉ hoan hỉ, hẹn mọi người có dịp sẽ VA VẤP VÀO NHAO 1 tí nhé!
Chợ Thuộc Nhiêu - những ngày tháng Giêng đầy nắng và gió.
17.02.2024
(Mùng 08 Tết Giáp Thìn)
Người dưng thành người thương rồi lại trở về người dưng, kiểu một vòng tròn khép kín mà thà vậy cũng chẳng buồn cho việc khi xuất phát điểm chúng là người thân, là tình thân, âm thầm, nhẹ nhàng, từ khi nào chúng ta lại trở thành người dưng như thế?
Người gom nỗi buồn...
Vợ của anh qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc con, nên cảm thấy chán và mệt mỏi.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền leo lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm.
"Cái thằng này!" Anh ta liền quo một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh đứa con trai đang ngồi chơi một trận. Đứa con trai vừa khóc vừa nói "Cơm sáng đã hết rồi, đến tôi con chưa thấy bố về nên đi tìm đồ ăn. Con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng Bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ vòi nước tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bồ.
Sợ mì tôm nguộ nên mang vào giường ủ ấm trong chăn, đợi bố về ăn cho nóng. Con mãi chơi đồ chơi mới mượn được của bạn Bin nên khi Bố về đã quên không nói với Bố."
Anh không muốn đứa con thấy mình khóc, nên vội vã chạy vào nhà vệ sinh, mở vỏi nước và khóc. Khi đã ổn đinh tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của Mẹ nó.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con tận tâm hơn, cho đến khi con trai mới vào cấp 1, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học. Anh lập tức xin nghỉ về nhà chạy đi tìm con khắp nơi.
Sau vài tiếng đồng hồ, anh đến cửa hàng bán văn phòng phẩm và nhìn thấy đứa con đang đứng trước một món đồ chơi điện tử. Thế là anh tức giận, đánh con.
Lần này đứa con không một lời giải thích, chỉ nói "Con xin lỗi!"
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu diện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư mà không viết địa chỉ vào hòm thư. Cuối năm là lúc bưu điện bận rộn nhất, nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ.
Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về và ném trước mặt đứa con trai và nói"
-Sao mày làm những trò tai quái thế này hả?
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
-Đây là những bức thư con gửi cho Mẹ.
Mắt bố cay cay hỏi con:
-Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?
Đứa con nói:
-Trước đây, con còn thấp không bỏ thư vào hòm thư được, nên giờ con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.
Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố mới nói:
-Mẹ con giờ ở trên Thiên Đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho Mẹ được đấy.
Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó ra xem đứa con muốn nói gì với Mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô vùng xúc động.
"Mẹ thân yêu của con: Con nhớ Mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay trên trường con có một tiết múc Mẹ cùng con biểu diễn nhưng vì con không có Mẹ nên con không tham gia, con cũng không cho Bố biết vì sợ Bố sẽ nhớ Mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi, nên con đã cố ý đứng trước một món đồ chơi điện tử.
Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao.
Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy Bố đứng trước ảnh của Mẹ và ngắm Mẹ rất lâu, con nghĩ Bố cũng giống như con - rất nhớ Mẹ đấy.
Mẹ ơi, con sắp quên giọng nói Mẹ rồi, con xin Mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp Mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của Mẹ, nghe thấy giọng nói của Mẹ, được không Mẹ?
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi di ngủ sẽ mơ thấy người đó nhưng mà Mẹ ơi vì sao tối nào con cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được Mẹ?"
Đọc xong bức thư ông Bố òa khóc, anh không ngừng tự trách mình, phải làm sao để lấp đầy được khoảng trống người vợ để lại đây?
Chúng ta là những ông Bố, bà Mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là đang gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đã là một người Bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút quá nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng, tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại đi sức khỏe của mình, không có sức khỏe thì những danh lợi kia có nghĩa lý gì?
Và cũng đừng nghĩ rằng, đợi đến khi Bố Mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây, mọi chuyện sẽ khác ....
“Mẹ ơi, con sắp quên giọng nói Mẹ rồi, con xin Mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp Mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của Mẹ, nghe thấy giọng nói của Mẹ, được không Mẹ?”
Người gom nỗi buồn...
Dạo gần đây, trên TikTok lan truyền tay nhau về những đoạn clip ngắn có chủ đề “Nếu bạn chưa hạnh phúc, tức là bạn chưa gặp đúng người, rồi sẽ có một người bước đến bên đời, nuông chiều, yêu thương và trân trọng bạn.” Một cách máy móc trong lòng mình liền suy nghĩ đến người đó.
Người đó là người mà mình không muốn nhớ đến nhất nhưng bất chợt trong một số khoảnh khắc thì người đó lại là người mình nghĩ đến nhiều nhất. Lại một mùa hạ nữa đến nhưng có lẽ mùa hạ mà mình yêu nhất, chính là mùa hạ mà cô ấy đi qua. Những mùa hạ sau này sẽ chẳng còn sự xuất hiện của cô ấy nữa.
Mình cố nhớ về cái lần mà câu chia tay được thoát ra từ miệng của cô ấy, lạnh nhạt nhưng vẫn đủ sát thương, đối với mình là thế. Có lẽ đã từng nghe quá nhiều lời như thế, mình cảm thấy bản thân chẳng thể nghe nổi nữa, khác với lần trước, cố gắng giải quyết mọi vấn đề thì lần này mình đồng ý, ngày hôm đấy trời cũng nắng đẹp như hôm nay.
Một người con gái như thế nào sẽ khiến cho một chàng trai nhớ mãi? Chẳng biết nữa, nhưng mình biết đâu đó trong trái tim mình sẽ luôn tồn tại vị trí cho một người, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Mình vẫn nhớ như in nụ cười nụ cười tươi sáng như ánh nắng mùa hạ nhưng vẫn không kém phần dịu dàng vào ngày đầu tiên gặp mặt. Giây phút nhìn thấy nụ cười ấy, mình cảm thấy là, thôi chết rồi, mình thích người này mất rồi, cảm giác đó tương tự như cái cảm giác mà Adam tìm thấy chiếc xương sườn mềm của mình khi gặp Eva.
Trong ấn tượng mình, cô ấy là một cô gái rất thích cười, còn nhớ hồi mới quen nhau, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy, bao mệt mỏi sau cũng tan biến. Sau những ngày làm việc kéo dài, mình sẽ gọi cho cô ấy, trò chuyện cùng cô ấy. Chúng mình không yêu xa, nhưng vì tính chất công việc, mình chẳng thể dành nhiều thời gian cho người con gái mình yêu. Khi mà chúng mình bước vào giai đoạn đầu tiên của tình yêu, khi mà hormone dopamine được giải phóng cực đại, mình cảm thấy áy náy vì điều đó. Tuy nhiên, việc đó chỉ kéo dài trong hai tháng, đối với mình, tình yêu cần chút thực tế, mình muốn cho cô ấy một tương lai tốt đẹp và mình luôn tin rằng cô ấy cũng vậy. Nhưng có lẽ, vì mình quá thực tế nên chẳng thể giữ được tình yêu.
Mình quên rằng cô ấy là một cô gái bé nhỏ, một cô gái dịu dàng cần mình che chở, mình quên rằng dù có mạnh mẽ như thế nào thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái. Cái cô ấy cần chỉ đơn giản là được mình yêu thương, ở bên cạnh, cho cô ấy bờ vai mỗi khi cần, nhưng đến đều đơn giản như vậy mình chẳng thể làm được. Nếu ở thời điểm hiện tại, mình chẳng thể cho cô ấy một bờ vai thì chuyện tương lai xa xôi ấy có ý nghĩa gì? Nhưng ở thời điểm đó, mình chẳng ý thức được điều đó. Mình lao đầu vào công việc vì cái gọi là tương lai, nhưng cái tương lai mù mịt mà mình vẽ nên kia chính là thứ đẩy cô ấy đi xa mình, mỗi ngày một ít, càng ngày càng nhiều, khi mà cô ấy có thể tự mình làm hết tất cả mọi thứ, những cuộc gọi nhờ mình giúp đỡ cũng chẳng còn, lúc đó, mình đánh mất người con gái mình yêu.
Một ngày đẹp trời, khi những ánh mây trôi lơ lửng, cái nắng đưa tay vén màn mây, chiếu sáng từng ngóc ngách trong thành phố, mình nhận được lời nói chia tay. Một cách nhẹ nhàng như mọi khi, với nụ cười dịu dàng xen lẫn chút chua xót nhưng đủ khiến mình bất ngờ.
Mình đồng ý, vì mình nghĩ mình chẳng làm gì sai và mình tự tin vào tình cảm của hai đứa. Có lẽ, đây chỉ là một lời nói bất chợt được thốt ra chưa kịp suy nghĩ một cách thấu đáo như bao lần trước đó. Mình tin chúng mình có thể sẽ quay lại và hàn gắn như xưa, nhưng tất cả chỉ là những gì mình tin …
Và có lẽ, tình yêu chẳng phải một phần thưởng cho bất kỳ sự thành công nào trong tương lai. Bởi suy đến cùng thì liệu cái tương lai mù mịt đó có tốt đẹp đến bao nhiêu nhưng hiện tại không hạnh phúc thì tương lai có ý nghĩa gì và một người không thể nào bị ràng buộc bởi lựa chọn của một người khác.
Vài ngày trước khi chia tay, mình để ý cô ấy rất thích nghe một bài hát, cô ấy thường ngân nga mỗi lúc đang nấu ăn, tuy nhiên mình lại chẳng thể hiểu được bài hát đấy có gì hấp dẫn cho đến một ngày mình được chính thức nghe trọn vẹn cả bài hát.
Với sự da diết trong bài hát “Yêu một người có ước mơ”, Bùi Trường Linh hát: “Em đã yêu một người có ước mơ. Mơ điều làm em thấy hoang mang, lo sợ. Sợ yêu một người không phải như em đã từng. Nếu như anh đi về phía đó liệu rằng anh có còn thấy em. Lệ trong đôi mắt sao mà lấp đi ánh nắng mặt trời.” Có lẽ cô ấy thích bài hát nó vì nó hay nhưng cũng có thể cô ấy thích bài hát đó vì nó tương tự những gì diễn ra trong câu chuyện tình yêu của mình.
Sau chia tay, mình phát hiện cô ấy chặn tất cả các phương tiện liên lạc của mình. Mình tức đến bật cười, có cần phải đến nỗi như vậy? Thế là mình nghĩ, không liên lạc cũng chẳng sao, làm gì có ai chết khi sống thiếu một người chứ. Cũng không có gì quá khó khăn khi hai người muốn cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Thành phố này quá lớn để ta có thể vô tình bắt gặp người quen khi đi trên phố, ánh nắng quá chói chang để ta có thể nhìn rõ một người trên đường, nhịp sống quá vội vã để ta có thể dừng chân và ngẫm nghĩ. Có lẽ vì vậy, một người dù đã từng thân thuộc đến mấy thì khi cắt đứt liên lạc cũng trở thành người dưng.
Sau chia tay, công việc vẫn cứ tiếp tục, nhịp sống vẫn cứ trôi, và mình vẫn thế, không có quá nhiều thay đổi, công việc bận rộn khiến mình dường như không có thời gian để suy nghĩ đến mọi thứ xung quanh. Nhưng rồi trong một đêm mất ngủ, mình phát hiện trạng thái tinh thần của mình thật sự không ổn như mình đã nghĩ, mình biết đã đến lúc bản thân cần phải ngồi xuống và làm việc với chính mình.
Còn nhớ, tương phản với sự nhộn nhịp của thành phố về đêm với những ánh đèn neon rực rỡ, trong căn phòng tối, mình gác tay lên trán, trằn trọc và suy nghĩ về lí do tại sao? Nói một cách đơn giản là mình sợ phải đối mặt với chuyện cô ấy “bốc hơi” khỏi cuộc sống của mình, sẽ không còn ai nhắc nhỡ mình ăn uống đúng giờ, sẽ không còn ai càu nhàu về chuyện mình thức khuya, sẽ chẳng còn ai cười với mình mỗi lúc mệt mỏi, rất nhiều, rất nhiều thứ, và sẽ chẳng còn ai…
Những ngày đầu sau chia tay, mình cho bản thân cái cớ bận rộn, mình cho bản thân được quyền không suy nghĩ về những thứ xảy ra. Nhưng có một số chuyện, khi bạn không muốn đối mặt thì càng phải đối mặt, bởi lẽ vấn đề sẽ mãi tồn tại ở đó cho đến khi mình dũng cảm đối mặt và giải quyết nó, chấp nhận nó như một phần cần phải diễn ra trong cuộc sống của mình.
Và mình hiểu lý do tại sao đến cuối cùng cô ấy lại quyết định như vậy, thật ra, lúc đó mình không hiểu được, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì mình có thể hiểu được phần nào, đối với con gái, đôi khi họ chỉ cần những điều đơn giản thôi, nhưng con trai bọn mình lại thường không ý thức được điều đó, và mình cũng vậy, mình luôn suy nghĩ đến những điều lớn lao mà quên đi việc rằng người con gái mình yêu cũng sẽ cảm thấy tuổi thân. Nhưng mà đến bây giờ mình mới hiểu được thì đã quá muộn rồi.
Thật ra, bọn mình đến nhau nhau theo một cách tự nhiên nhất và sau đó ở bên nhau. Mình biết bản thân mình làm người mình yêu phải buồn nhiều. Chuyện này xảy ra đã khá lâu, mình vẫn luôn phấn đấu và vui vẻ với cuộc sống hiện tại nhưng những lúc bất chợt mình lại hay nhớ đến, nhớ về những ký ức đẹp, về bài học tình yêu mà mình đã nhận được.
Dù mới quan hệ đã kết thúc, chúng mình chẳng còn gặp lại nhau. Tại thời điểm yêu nhau, cô ấy đã trao cho mình một phần của trái tim, dù mọi thứ đã kết thúc, mình vẫn sẽ giữ trọn vẹn phần đó trong lòng mình, và đâu đó, mình luôn mong cô ấy tìm thấy niềm hạnh phúc và thành công trong cuộc sống của mình.
Và mình nghĩ là đã đến lúc, mình nên cho bản thân thật sự mở lòng để chào đón một điều mới. Sau này, khi cá voi quay trở về với biển, tình yêu của tôi cũng lặng lẽ giấu nơi sâu thẳm trong trái tim.
“Nếu bạn chưa hạnh phúc, tức là bạn chưa gặp đúng người, rồi sẽ có một người bước đến bên đời, nuông chiều, yêu thương và trân trọng bạn.”
Người gom nỗi buồn...
Hà Lan dạo này đã bước vào giữa mùa hạ, thời tiết cũng dễ chịu hơn, đối với mình, Hà Lan có thể thân quen nhưng có thể vẫn xa lạ, tất cả mọi thứ nơi đây vẫn hằng in sâu trong ký ức của mình, thời tiết vẫn thay đổi nhanh đến chóng mặt, từ những ngày nắng nóng, oi bức đến những ngày mưa phùn nhè nhẹ tuôn rơi, chỉ có thể nói là cảnh vật vẫn vậy, chỉ có con người là thay đổi. Sau 3 năm, mình trở lại Hà Lan, gặp lại người bạn cũ.
Bây giờ, bên trong một quán cà phê quen thuộc ở thành phố Amsterdam, khi mà đưa mắt là có thể nhìn xuyên ra ngoài cửa kính thấy dòng người vội vàng ngược xuôi, mình chọn một góc quen thuộc, vừa thưởng thức một ly Koffie Verkeerd nóng hỏi, vừa hoài niệm về câu chuyện xưa. Mọi người biết không, điều tuyệt vời nhất năm 18 tuổi của mình là được giang rộng đôi cánh bay lên bầu trời cao, đến vùng đất mà mình mơ ước để theo đuổi chuyên ngành mà mình luôn ấp ủ, nhưng, điều tuyệt vời nhất ở tuổi 22 của mình, chính là đã từng gặp, biết và yêu người đó.
Năm 18 tuổi, mình rời xa vòng tay bố mẹ, rời xa nơi mà đã gắn bó, dẫu có chút lo lắng nhưng ẩn sâu bên trong mình là sự háo hức đến lạ, bởi lẽ đây là ước mơ, là hoài bão mà mình luôn nghĩ đến mỗi khi nhắm mắt. Mất gần 12 tiếng đề mình đáp xuống Hà Lan, từ lúc làm thủ tục, nhận phòng và nhiều thứ linh tinh khác khiến mình mệt lã.
Mình còn nhớ lúc đó, khi cánh cửa phòng mở ra, đập ngay vào mắt mình là ánh nắng hoàng hôn dịu dàng len lỏi vào phòng không qua ô cửa sổ, trong phòng, nội thất còn mới tinh được sắp xếp một cách gọn gàng. Bấy giờ, cảm xúc trong lòng mình khó diễn tả đến lạ, mình gọi về báo cho ba mẹ, tranh thủ sắp xếp lại căn phòng rồi nghỉ ngơi.
Đối với mình, mọi thứ vào thời gian đầu có thể nói là khá suôn sẻ, mình háo hức khi mỗi buổi sớm mai thức dậy để được khám phá thêm nhiều thức mà từ trước giờ mình chưa từng được tận mắt nhìn thấy, tuy nhiên, khi mà sự mới mẻ qua đi, mình dần cảm thấy hơi cô đơn, sự cô đơn nó không bất chợt ập đến như một cơn lũ dữ dằn mà không thể ngừng lại được, chỉ là thỉnh thoảng, khi đi đến một nơi nào đó, ăn một món gì đó, hoặc chỉ đơn giản là nằm gác tay, nhìn lên trần nhà, mình bỗng lại thấy cô đơn và nhớ ba mẹ.
Khi mình là một người Việt Nam chính gốc, yêu thích thưởng thức những món ăn ngon, hay chỉ đơn giản là một bữa cơm mẹ nấu, cộng thêm việc chẳng quen biết ai, càng về sau, mình càng đuối sức, mình dần cảm thấy lạc lõng, liệu nơi này có dành cho mình, ước mơ của mình có thật sự là đúng, mình có đang làm việc mà bản thân mình thật sự phải làm, hàng chục câu hỏi cứ liên tục chảy trôi trong đầu mình, nó khiến mình cảm thấy vô định ở một đất nước xa lạ.
Mọi người có hiểu cái cảm giác mà bản thân mình là người duy nhất cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa một cái thành phố náo nhiệt mà xung quanh mình tất cả mọi người đều có người đồng hành, chỉ có mình là không. Mình không biết diễn tả thế nào, nhưng lúc này khi nhìn lại, mình cảm thấy biết ơn bản thân, vì lúc đó dù mệt mỏi, mình đã không bỏ cuộc, bên cạnh đó, mình cũng biết ơn một người, vì đã giúp mình thoát khỏi giai đoạn đó một cách dễ dàng. Mình tin rằng, có rất nhiều bạn như mình, lựa chọn đi du học vì giấc mơ và hoài bão, nhưng sự cô đơn ở một đất nước xa la rất dễ giết chết tâm hồn mộng mơ của một người con xa xứ, vì đã từng trải qua, nên mình biết điều đó rất khó khăn, nếu như mình may mắn gặp được một người đưa mình thoát khỏi trạng thái đó một cách dễ dàng thì các bạn phải cố gắng vượt qua điều đó một mình. Dù mọi người đang trong tình trạng đó, hay đã vượt qua rồi thì mình cũng chỉ muốn nói một câu là, mọi người đã làm rất tốt, tốt hơn những gì bản thân mong đợi rất rất nhiều.
Nếu có dịp, mình sẽ kể nhiều hơn về khoản thời gian đó, còn trong tập này, mình muốn kể cho mọi người nghe về một người tốt bụng, có thể là đẹp trai hoặc không, nhưng chắc chắn là chàng trai có nụ cười ấm áp nhất mình từng gặp, cậu ấy là người đã giúp mình bước ra khỏi khoảng thời gian đó một cách dễ dàng hơn mình tưởng, giúp mình về đích một cách “ngoạn mục” trong 4 năm đại học khó nhằn. Là sinh viên trong một ngôi trường top 1 về truyền thông tại Hà Lan, mỗi môn đối với mình đều “cực khó”, còn nhớ lúc đó, mình có một môn học là “Media Data Analysis”, đại loại là kiểu mình sẽ phân tích những cái dữ liệu và thông tin về truyền thông để hiểu sâu về nó, cuối kỳ tụi mình sẽ làm một bài báo cáo để nộp lại cho giảng viên, đương nhiên tất cả các môn mình đều học bằng tiếng anh nhưng với môn này thì giảng viên giảng hơi nhanh, kết quả là có nhiều chỗ mình không nghe kịp, thì tình cờ cậu ấy lại là nhóm trưởng của bài tiểu luận nhóm mình, thế là mình hay nhắn tin để hỏi bài mấy chỗ mà mình không hiểu. Ban đầu mình cũng hơi ngại, tại cũng thấy như vậy thì hơi làm phiền người khác, nhưng mà cùng đường bí lối, nhưng lại chẳng quen biết ai nên phải hỏi cậu ấy. Vì vậy mà mỗi lần đến lớp mình cũng hay mua bánh mời cậu ấy ăn, xem như là cảm ơn cậu ấy đã chỉ bài mình. Còn nhớ cái lần đầu tiên mà mình đưa bánh cho cậu ấy, ban đầu cậu ấy kiểu siêu bất ngờ, xong mình cũng giải thích là cái này để cảm ơn cậu ấy vì cậu ấy đã chỉ bài mình thôi, xong lúc đấy cậu ấy nhận bánh, cười, rồi còn cảm ơn mình, quan trọng là cậu ấy cười lên một cái là mình muốn lóa cả hai mắt luôn, đúng kiểu là “Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời./Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng.” Sau lần đó thì mình ấn tượng với nụ cười của cậu ấy cực.
Cuối cùng môn đó cũng kết thúc tốt đẹp đúng với mục tiêu ban đầu mình đề ra, sau môn đó thì thỉnh thoảng cậu ấy cũng nhắn tin hỏi thăm mình, cậu ấy còn nói đùa với mình là nếu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi xong rồi sau đấy mua bánh cho cậu ấy cũng được. Do học chung ngành nên sau này tụi mình cũng học chung một số môn. Thường thì hai đứa mình sẽ hẹn nhau đi thư viện học bài, nhưng mà mọi người ở bên này chăm lắm, mấy lúc vào mùa thi thì thư viện kín chỗ hết, tụi mình không đăng ký được chỗ nên là sau này tụi mình chuyển hẳn sang đi cà phê. Tụi mình sẽ cùng nhau học bài xong có cái nào không hiểu thì mình sẽ hỏi cậu ấy, kiểu tình bạn của tụi mình cứ bồi đắp từng ngày từng ngày một, dần dần rồi thân nhau hơn, kiểu vậy.
Để bắt đầu tình yêu, mình thường thấy sẽ có hai kiểu, một là tình yêu sét đánh, chúng ta bắt đầu thích một người ngay từ giây phút đầu tiên cái nhìn của ánh mắt rơi vào vóc dáng, khuôn mặt người đó. Còn mình và cậu ấy thì thuộc kiểu thứ hai, chính là tụi mình gặp nhau, biết nhau, quen nhau, càng tiếp xúc với nhau, tụi mình càng phát hiện thêm nhiều điểm thu hút khác ở đối phương và thế là tụi mình yêu nhau.
Từ lúc quen biết nhau đến lúc chính thức yêu nhau, mình hiếm khi còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng nữa, có thể nói, sự xuất hiện của cậu ấy như một tia nắng mặt trời giữa một ngày đông buốt giá, dù le lói nhưng ấm áp đến lạ. Trong lúc quen nhau, mình cũng thường kể về Việt Nam, về những món ăn mình thích, về những điều ở Việt Nam luôn khiến mình nhớ đến, mình cũng chẳng kể với cậu ấy rằng mình thường xuyên nhớ nhà, nhưng bằng một cách nào đó cậu ấy luôn biết và quan tâm mình, cậu ấy sẽ dẫn mình đi đến nơi mà mình chưa đi, những nơi cách xa nơi mình sống mà trước đây mình chẳng dám đi một mình. Còn nhớ có một lần vào hôm sinh nhật mình, cậu ấy dẫn mình đi thăm ngôi làng Zaanse Schans, lúc đó thì mình không biết chỗ này là chỗ nào tại mình chỉ loanh quanh ở Amsterdam thôi, nên là trước lúc đi thì cũng có xem thử thông tin trên mạng đại loại như là đến đó thì có gì vui các thứ, lúc tra thì mình mới biết Zaanse Schans là một ngôi làng nhỏ nổi tiếng với cối xay gió ở Hà Lan, cách thành phố mình đang ở 18km, lúc xem hình mọi người check-in trên mạng mình đã thấy đẹp lắm rồi ý, nhưng mà đến cái lúc mà mình được đến tận nơi thì kiểu mình không biết phải dùng từ nào để miêu tả luôn, phải nói là cực cực cực đẹp. Mà không chỉ có cối xay gió, ở đó còn có những cánh đồng hoa tulip trải dài, tình cờ lúc mình đi ngay mùa hoa nở, phải nói là ngất ngây luôn, ngày sinh nhật hôm đó của mình trải qua phải nói là tuyệt vời, cho nên là nó luôn luôn là một kỷ niệm đẹp của mình mỗi khi mình nhớ về quá khứ, nhớ về cậu ấy, nhớ về Hà Lan.
Mọi người có biết cái trend trên TikTok mà kiểu con trai thì phải có đủ bốn chữ “tế” là kinh tế, tinh tế, tử tế, thực tế. Hai cái kia thì mình không rành những mà phải nói cậu ấy siêu tử tế với tinh tế luôn. Ngoài gia đình mình thì cậu ấy là người đầu tiên nhớ tất cả những thứ mình thích ăn, sẽ quan tâm, lo lắng mỗi khi mình ngã bệnh. Năm đầu tiên khi mình ở Hà Lan, khi mọi người ở Việt Nam nô nức đón tết, lướt điện thoại mà không khí tết ở Việt Nam sắp tràn ra màn hình của mình bên Hà Lan luôn, đêm giao thừa thì mình cũng gọi cho ba mẹ, chúc tết đồ các thứ rồi tắt điện thoại cho mọi người đi ngủ, lúc mà tắt điện thoại xong một cái là mình bắt đầu buồn, mình chợt cảm thấy nhớ nhà đến lạ, lúc ấy sợ mình ở nhà cứ bấm điện thoại rồi buồn các thứ nên cậu ấy đã dẫn mình về nhà, cùng ăn cơm với ba mẹ cậu ấy, kiểu cậu ấy cho mình cái cảm giác về sự ấm áp của gia đình á, lúc đó mình cảm động mà mình khóc hu hu luôn.
Nhưng mà, trong tình yêu thì chuyện cãi vã chắc chắn sẽ không tránh khỏi, đặc biệt hai đứa mình lại là hai kiểu người khác nhau. Tụi mình lớn lên ở hai đất nước khác nhau, tính cách của tụi mình cũng được định hình ngay khi còn nhỏ bởi môi trường, gia đình, văn hóa, lịch sử,... Là một người con gái Việt Nam truyền thống, bản thân mình sẽ có những quy tắc tự bản thân đặt ra mà mình sẽ phải tuân theo. Còn cậu ấy lại khá cởi mở, cũng chính vì vậy mà tụi mình thường xuyên có sự bất đồng trong suy nghĩ. Nhưng những chuyện đó, đối với tụi mình, nó chỉ đơn giản là những gia vị nêm nếm cho tình yêu mà thôi, mỗi lần cãi nhau, tụi mình sẽ cùng nhau ngồi xuống giải quyết vấn đề, sau đó lại trở lại bình thường. Tình yêu của tụi mình cũng trôi qua êm đềm từ ngày này sáng ngày khác. Lúc đấy mình còn suy nghĩ, có thể đây sẽ là người mà mình chắc chắn lấy làm chồng, bởi lẽ chắc mình sẽ chẳng tìm được ai yêu thương và chiều chuộng mình đến vậy.
Tuy nhiên, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ngay từ đầu, mình luôn biết rằng, du học là ước mơ của mình, nhưng chắc chắn Việt Nam luôn là nhà của mình và mình chắc chắn sẽ quay trở về. Nhưng, cậu ấy là điều duy nhất khiến mình lung lay. Mình cũng từng hỏi cậu ấy là có muốn về Việt Nam cùng mình không, nhưng cậu ấy không đồng ý. Nhưng nếu mình về nước, chắc chắn là tụi mình sẽ yêu xa. Đối với mình, yêu xa như mặt trăng và mặt trời vậy, điều mà tụi mình có thể làm cùng nhau là thở chung bầu không khí này. Quan trọng là mình không tin cũng chẳng có can đảm về việc yêu xa. Một tháng trước khi về nước, tần suất chúng mình cãi nhau ngày càng dày đặc, đến nỗi, mình cảm thấy mệt mỏi. Bởi lẽ cho dù có chấp nhận yêu xa thì tương lai của hai đứa sẽ như thế nào khi một người ở Việt Nam, còn một người ở Hà Lan, khi nào sẽ gặp nhau,... rất nhiều câu hỏi chạy qua trong đầu mình mà mình không thể nào tìm được lời giải đáp.
Đối với cậu ấy, mình có thể về nước, tụi mình sẽ yêu xa và sẽ gặp nhau khi cần thiết. Tuy nhiên, lúc đấy, mình lại chẳng muốn như thế, khi cần thiết là khi nào, hoặc là mình ở lại đây, tụi mình sẽ tiếp tục, hoặc là mình về nước, mình lo lắng, mình sợ hãi. Cậu ấy luôn cố gắng thuyết phục mình, mình tin cậu ấy nhưng dường như mình lại chẳng tin vào vào bản thân, chẳng tin vào tình yêu của tụi mình, cộng thêm việc cãi nhau với tần suất dày đặc thì chuyện cả hai đứa dần cạn kiệt năng lượng và sự kiên nhẫn cho đối phương là điều có thể dễ hiểu, cho dù tụi mình có ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện và giải quyết vấn đề như đã từng thì vấn đề cũng chẳng được giải quyết, bởi lẽ những câu hỏi về tương lai quá xa vời thì chẳng ai có thể có được câu trả lời chắc chắn cho nó cả, thế là trong một lúc ngẩn ngơ, mình quyết định mình sẽ chia tay với cậu ấy và trở về Việt Nam. Lần này, cậu ấy đồng ý. Có lẽ cậu ấy bị mình thuyết phục, cũng có lẽ chỉ đơn giản là cậu ấy mệt mỏi vì những câu hỏi ngang của của mình.
Lúc mà mới trở về Việt Nam, được đoàn tựu với gia đình nên dù chia tay có buồn thì kiểu mình cũng không nghĩ đến nó nhiều, nhưng mà càng về sau cái nỗi buồn đó nó càng rõ dần rõ dần, từ từ khuếch đại cho đến một ngày mình phát hiện là mình rất nhớ cậu ấy. Nhưng lúc đấy mình lại nghĩ, cũng đã qua một thời gian, cậu ấy chưa từng liên lạc với mình, nếu tình yêu tụi mình đủ lớn, nếu cậu ấy còn yêu mình, cậu ấy sẽ là người chủ động, tại sao mình lại phải chủ động liên lạc trước. Và thế là, vì cái tự tôn đó, càng ngày tụi mình càng xa nhau cho đến một ngày tụi mình chính thức lạc mất nhau.
Bây giờ suy nghĩ lại, mình lại cảm thấy bản thân lúc đấy thật sự rất buồn cười, nhưng mà người trong cuộc mà, có bao giờ được sáng suốt để nhìn ra vấn đề của bản thân, mình nhớ cậu ấy nhưng bản thân lại nhất quyết không chịu không chịu liên lạc. Dần về sau, khi mà mình nhận ra, tụi mình chẳng còn sợ dây kết nối nào, mình lại bắt đầu tự trách bản thân, trách bản thân bỏ lỡ người yêu thương mình, trong rất nhiều đêm dài mất ngủ, mình vùng vẫy trong sự hối hận và ăn năn.
Mình tự biết bản thân mình đã sai, cái sai nhiều nhất là khiến người mình yêu buồn, chẳng biết tại sao, mình lại có niềm tin mãnh liệt vào những điều mình suy nghĩ, có thể trong nhiều trường hợp điều đó đúng, nhưng trong trường hợp này thì không. Giá mà lúc đó mình dũng cảm hơn, mình chưa từng thử, thì sao lại biết bản thân không làm được, rất nhiều rất nhiều chữ “giá như” nó cứ lập đi lập lại trong đầu mình. Có lẽ điều hối tiếc nhất trong cuộc đời này chính là việc chúng ta gặp đúng người tại thời điểm đẹp nhất nhưng chúng ta lại yêu sai cách.
Người Ấn Độ có 4 quy tắc tâm linh rất nổi tiếng mà mình rất thích: “Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp cả./Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra./ Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm./Những gì đã qua, cho qua./” Có thể nói, 4 câu nói này đã giúp mình vực dậy. Thời gian rồi sẽ chữa lành tất cả, quan trọng là chúng ta có dũng cảm đứng dậy hay không, phải nói mình thật sự là người rất may mắn khi trong những thời khắc quan trong luôn có người giúp đỡ, động viên mình, để mình có thể vượt qua mọi chuyện.
Đâu đó, mình đã từng đọc được một câu nói như thế này, bởi vì chúng ta cũng là lần đầu tiên trải qua cuộc sống này, cho nên không tránh khỏi những lần mắc phải sai lầm, cho nên sẽ có chút vụng về, cho nên sẽ có lúc cảm thấy không như ý, cho nên dẫu vấp phải một chút sai lầm cũng không sao cả.
Đến lúc này, mọi người hỏi mình là mình có hối hận không? Câu trả lời chắc chắn là có, nói không có là nói dối, nhưng mình biết, câu chuyện lần đó đã dạy cho mình một bài học, giúp bản thân mình trưởng thành nhiều hơn. Tụi mình vẫn liên lạc với nhau, như những người bạn tốt. Tụi mình cùng dắt tay nhau lên một chuyến tàu đi tìm hạnh phúc, chỉ là dừng lại tại những trạm khác nhau. Thỉnh thoảng, mình vẫn sẽ nhớ về cậu ấy, như một người từng thương, xuất hiện trong đời mình, giúp mình tạo nên một thanh xuân rực rỡ tại đất nước Hà Lan xinh đẹp và mình luôn biết ơn vì điều đó. Đối với tụi mình, nhớ về nhau sẽ là lời hứa vĩnh cửu của thời thanh xuân tươi đẹp.
Có những người yêu cũ, dù không còn bên nhau, vẫn giữ vững vai trò đặc biệt trong cuộc sống của chúng ta. Và cậu ấy chính là một trong số đó. Ở thời điểm hiện tại, mình tin là cậu ấy sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của mình và bản thân mình chắc chắn sẽ hạnh phúc với những dự định trong trương lai.
Có lẽ, tập lần này sẽ kết thúc tại đây, bây giờ, mình sẽ đến chỗ hẹn cậu ấy. Hôm nay, Hà Lan thật đẹp!
Đâu đó, mình đã từng đọc được một câu nói như thế này, bởi vì chúng ta cũng là lần đầu tiên trải qua cuộc sống này, cho nên không tránh khỏi những lần mắc phải sai lầm, cho nên sẽ có chút vụng về, cho nên sẽ có lúc cảm thấy không như ý, cho nên dẫu vấp phải một chút sai lầm cũng không sao cả.
Người Gom Nỗi Buồn...
There’s a certain kind of pain that lingers, a soft ache that never quite leaves, no matter how much time passes. That pain often comes from someone we used to love, someone who once held our heart but for some reason, no longer does. The story of "the one who got away" is not just a cliché; it’s a silent scream that echoes in the hearts of those who never truly stopped loving. And perhaps, for me, it’s the same—a story of someone I once loved, someone I still love, and someone I’m not sure I’ll ever stop loving.
It’s strange how we think we can move on. We tell ourselves that with time, wounds will heal, and the past will fade. But with certain people, that’s simply not true. Every moment spent with them becomes etched into your soul, and their absence creates a void that nothing else can fill. I thought I could forget you, thought I could find solace in the fact that we were never meant to be. But the truth is, I never really stopped waiting for you to come back.
There’s an old saying that goes, "You never forget your first love," but I think it’s more than that. You never forget the person who made you believe in love, the person who made you feel alive in ways you didn’t know were possible. You were that person for me. Every time I catch a familiar scent in the air or hear a song we used to listen to, the memories flood back, and for a moment, it’s like you never left. But then reality sets in, and I’m left standing in the empty space you once filled.
Sometimes I wonder if you ever think about me. Do you remember the way we used to laugh, the late-night conversations that stretched until dawn? Do you miss the moments when we were together, even when we weren’t saying a word? Or am I just a distant memory to you now, a chapter you’ve closed in your life while I remain stuck in mine, rereading the same lines, hoping for a different ending?
It’s funny, isn’t it? How love can be so one-sided. I often think about reaching out, telling you how I feel, but then I remember—I never really told you how I felt in the first place. I was too afraid. Afraid that if I confessed my heart to you, it would only push you further away. So, I stayed silent, loving you from a distance, even as you drifted further and further out of reach.
And now, all I have left are the memories. Memories of a love that never fully blossomed, a love that perhaps only I felt as deeply as I did. But even with the pain of knowing that you may never come back, I still can’t let go. There’s a part of me that believes, no matter how foolish it sounds, that one day you’ll realize what we could have had, and you’ll return. I hold on to that hope, even though it’s fragile and probably in vain...
Or am I just a distant memory to you now, a chapter you’ve closed in your life while I remain stuck in mine, rereading the same lines, hoping for a different ending?
Người Gom Nỗi Buồn...